Cuối tuần chẳng nghĩ ra được đi ăn cái gì, chồng rủ đi ăn lẩu lòng.... ừ thì ăn.  Bản thân em không thích ăn nội tạng, mới nhìn cái quán chật chội là ko cảm tình lắm nhưng nghĩ thôi ăn cố cho xong bữa. Ngồi chờ rõ lâu sắp bực mình thì 1 bát to tú ụ, nóng bốc hơi nghi ngút đc đưa lên. Mới đầu còn õng ẹo chỉ gắp mấy cái rau cải cúc, sao nó ngọt và thơm thế cơ chứ. Ít khi nào rau cải cúc thơm đến như vậy. Làm thử miếng lòng non xe điếu. Ròn tan mà vẫn mềm. Đc đấy, ko đến nỗi quá tệ! Làm thêm gắp nữa vớ dc miếng dạ dày cắn xựt phát. Ngon, ăn dc tốt. Để thử miếng tràng xem sao. Sao tràng gì mà đặc quánh, chưa cắn đã đứt lại ròn sần sật dc thế chứ. Hứng phấn tăng cao độ húp thêm tý cháo ngọt lịm thì đã no mất rồi. Chồng lườm kêu có gì ngon nhất trong bát thì lùa hết còn đâu mà kêu no nhanh. Vài miếng lòng, gan, tim cật chờ chồng ăn nốt em ra buôn chuyện với cô chủ quán.
Cô ấy bảo bán 30 năm rồi, chồng em xác nhận ăn hàng này từ năm 95. Có lẽ hàng lẩu lòng dân dã đầu tiên ở HN lâu đời đến vậy. Cô ấy nói hàng cháo lòng thì nhiều nhưng kiểu lẩu cháo như này thì nhà cô ấy là đầu tiên ở Hn. Nghe cái chất giọng trầm ấm, rành mạch trong cách phát âm của cô chủ khiến em tin điều đó. Cách giao tiếp của cô ấy với khách khá ôn tồn gần gũi nhưng ko vồn vã rất thuyết phục em chứ ko giống phong cách ít cảm xúc của vợ chồng bác phở Bát Đàn. Một người phụ nữ bán hàng quanh năm từ sáng đến đêm mà chỉ nghỉ mấy ngày Tết thật đáng ngưỡng mộ về sự cần cù, chăm chỉ.